9H Trưng NhỊ,nƠi bẮt đẦu 1 t/y :x
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
9H Trưng NhỊ,nƠi bẮt đẦu 1 t/y :x

9H THCS Trưng Nhị (2006-2009)


You are not connected. Please login or register

Có những góc tim âm thầm vỡ...

Go down  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

1Có những góc tim âm thầm vỡ... Empty Có những góc tim âm thầm vỡ... Wed Jul 08, 2009 2:20 pm

Ỉn

Ỉn
Im Mồm !!!
Im Mồm !!!

Gió lạnh.


Mùa đông ném xuống mặt đường những ánh nhìn sẫm tối. Vài vũng nước còn đọng lại sau cơn mưa ban chiều giờ loang ra thành những vệt dài, lặng lẽ phản chiếu ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn đường yếu ớt. Hiên rảo bước trên vỉa hè rụng đầy xác hoa. Hương hoa sữa khắc khoải ùa tới, pha chút lành lạnh của ngọn gió đầu mùa. Thọc sâu bàn tay vào túi áo lông ấm áp, Hiên hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi thở ra. Trong ánh sáng vàng, cô thấy rõ hơi thở của mình tan ra thành từng làn khói mỏng. Mùa đông đến thật buồn. Cái lạnh chạm vào chiếc giỏ kí ức không nắp đậy, chỉ một cơn gió thổi qua lại bật tung lên xao xác, như những mảnh vỡ thuỷ tinh cứa vào tim Hiên mãi không thôi…


Đã đến lối rẽ vào nhà, Hiên bỗng đứng sững lại khi trông thấy một hình dáng quen thuộc đứng ngay trước bậc thềm nhà mình.


Duy – tim Hiên khẽ thốt lên. Sao Duy lại tới đây, khi gió mùa bắt đầu thổi và hương hoa sữa vẫn nồng nàn trên từng con phố!


Duy nhận ra Hiên, đôi mắt thoáng chút ngỡ ngàng nhưng vẫn sáng lên lấp lánh. Hiên tránh ánh mắt Duy. Bối rối, cô nói khẽ.


- Để Hiên mở cửa.


Lục trong túi xách lấy chìa khoá, Hiên luống cuống cắm vào ổ, nhưng đôi bàn tay cứng đờ vì lạnh không làm theo ý cô. Chùm chìa khoá rơi xuống, tiếng rơi buốt lạnh và khô khốc. Gần như một lúc, Hiên và Duy cùng cúi nhặt, vô tình, họ chạm vào nhau. Hiên giật mình lùi lại. Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi thôi, bàn tay bé nhỏ của Hiên nằm gọn trong tay Duy mạnh mẽ và ấm ápThời gian như ngừng lặng. Chỉ có tiếng gió hun hút theo những con phố dài. Xung quanh hai người, trời đêm buông tấm màn uể oải và tối sẫm. Đêm chở che và đêm đồng loã. Chuỗi vòng kí ức Hiên miệt mài xâu lại từng đêm giờ đứt tung, tức tưởi lăn tràn trong đêm lạnh. Ánh mắt Duy ở rất gần, rất gần… Cái nhìn thăm thẳm như lòng đại dương sẫm tối, tha thiết xiết bao. Bờ môi mềm mại với những nếp xếp mờ ảo, hơi thở toả vào mặt Hiên nóng bỏng, thoảng hương cà phê đăng đắng. Hiên chới với, như sắp ngã vào khoảng không gian ấm áp ấy. Nhưng trong tâm trí cô, bỗng vụt hiện lên hình ảnh của Minh như ánh chớp rạch ngang bầu trời đê. Hiên bừng tỉnh, đẩy Duy ra, đôi mắt nâu mở to thảng thốt. Không gian xung quanh bỗng đặc quánh lại đến nghẹt thở, chỉ còn hai người đang chết lặng. Bóng tối và lạnh lẽo tham lam xộc vào, ngăn giữa họ một khoảng trống vô hình. Hiên đứng bất động, mái tóc dài xoã xuống che một nửa khuôn mặt đang tái đi nhợt nhạt. Không ai nói với ai một lời. Duy chầm chậm tra chìa khoá vào ổ, xoay chìa, cánh cửa mở ra lặng lẽ. Không nhìn vào Hiên, Duy khẽ nói:


- Duy xin lỗi!


Hiên cắn chặt đôi môi, nhìn bóng Duy đổ dài trên tường mờ dần rồi khuất hẳn. Cô bước vào nhà, với tay tìm lên công tắc điện, lại thôi. Con mèo nhỏ của Hiên đang cuộn tròn trên nệm nhảy xuống cuốn lấy chân cô chủ. Hiên cúi xuống ôm nó vào lòng, vuốt ve bộ lông màu tro mềm mượt. Bất giác, nước mắt cô trào ra nóng bỏng hàng mi.


Ngoài kia, gió vẫn xao xác thổi…


Duy

Tôi về đến nhà khi đêm đã khuya, vầng trăng gầy guộc ngái ngủ gối đầu lên dải mây xám nhạt, và sương rơi lãng đãng trên vai áo. Hai má tê cứng lại vì lạnh, mười đầu ngón tay ửng đỏ. Nhưng có thấm vào đâu, trong lòng tôi, một góc tim âm thầm vỡ. Cảm giác khi chạm vào ánh mắt Hiên khiến tôi tê dại. Một ánh mắt sửng sốt, hoang mang và ngờ vực, trong khoảnh khắc khiến tôi cay đắng nhận ra vị trí của mình. Cô gái tôi yêu thương tuột khỏi tay tôi xa quá, vô tâm để lại tôi với nỗi nhớ quắt quay và vụng dại.



Một năm trôi qua, Hiên trong tim tôi vẫn là cô gái của ngày xưa, với khoé miệng ngọt ngào và đôi mắt nâu sóng sánh như ướp rượu. Cô gái lãng mạn, thích nghe nhạc Trịnh vào những ngày mưa. Cô gái kì lạ - lúc sôi nổi nhiệt tình như lửa, lúc lặng lẽ như sợi khói mong manh. Ngày xưa, Hiên thường nghiêng đầu cười mỗi khi nghe tôi hát. Ngày xưa, Hiên yêu hương hoa sữa, ngày xưa… Tôi khao khát được bên Hiên biết bao. Ý nghĩ một kẻ thứ ba cướp mất cô khiến tôi tham lam và vội vã. Nhưng sự vội vã của tôi khiến Hiên sợ hãi. Cô tìm đến Minh như tìm chốn che chở yên bình. Người yêu thương rời xa như một giấc mơ. Tôi thành kẻ trắng tay với trái tim vỡ dần. Lý trí chấp nhận nhưng sao con tim không chịu đầu hàng. Hiên không biết rằng có những buổi đêm, tôi lén chờ trước cửa nhà cô như một gã điên. Để rồi hôm nay, nỗi nhớ cháy bùng lên thành khao khát, khao khát được gặp, được nghe giọng nói của cô dù chỉ trong giây lát.


Minh

Thẫn thờ gác máy, khi gọi cho Hiên, tôi cảm nhận trong giọng nói của cô có gì bất ổn. Một chút hoảng loạn, một chút lo lắng mơ hồ tôi không thể gọi thành tên – giá như giờ này tôi được ở bên Hiên, ôm trọn gương mặt thân yêu đó vào lòng, vuốt khẽ những sợi tóc lấp lánh vương trên đôi má mềm mượt như nhung. Đêm đã khuya quá, cánh cửa mở toang mang theo cơn gió ùa vào lạnh buốt và cả hương hoa sữa đêm nồng nàn như mê hoặc. Lần đầu tôi gặp Hiên cũng là mùa hoa sữa trổ bông. Mùi hương ấy gợi lại cho tôi một kí ức, tôi muốn xoá đi trong trí nhớ của mình. Hiên hồn nhiên và thanh khiết như một tia nắng trong. Sự thánh thiện giản dị của tâm hồn cô khiến tôi say mê ngay từ giây phút đầu tiên, và dường như Duy cũng vậy. Giữa chúng tôi xảy ra một cuộc chiến âm thầm nhưng khốc liệt. Cùng thương yêu một cô gái, tình bạn thân thiết gắn bó tôi và Duy từ hồi còn bé xíu bị thứ tình cảm mới mẻ này xen vào giữa. Duy mạnh mẽ và không ngần ngại thể hiện tình cảm của mình dành cho Hiên, còn tôi chỉ lặng lẽ ở bên cô. Nhưng thật không ngờ, khi tôi là người có được tình yêu.


Hạnh phúc! Nhưng khi chạm mặt Duy với nụ cười gượng gạo, tôi chợt nhận ra cái giá mình phải trả. Tôi nguyện làm thảm cỏ xanh bình lặng, nhưng liệu Hiên có là đám mây trắng lang thang, chỉ một chiều dạo chơi ghé chân ở đó.




Hiên

Đêm qua nhanh như một giấc mơ. Hiên giật mình bật dậy khi tia nắng đầu tiên rọi qua khe cửa. Con mèo nhỏ đang cuộn tròn bên cạnh Hiên bị đánh thức, kêu meo meo giận dỗi. Chợt nhớ hôm nay là ngày nghỉ, cô buông mình xuống nệm, rúc sâu vào tấm chăn ấm áp. Cả tuần mới có một ngày, cho phép mình lười biếng một chút chứ. Có lẽ sáng nay Minh không đến. Anh biết tối qua Hiên thức khuya nên muốn để cô được nghỉ ngơi. Minh là thế, chu đáo và sâu sắc. Nhưng sao đôi khi Hiên thấy tình yêu như đang chơi vơi giữa hai bờ thực ảo. Tình yêu có lẽ như tách cà phê, người ta chỉ muốn nếm khi nó đang còn nóng. Nhưng giữ cho nó không nguội đi thì thật không phải dễ dàng.


Khép chặt hàng mi, sự đụng chạm với Duy tối qua vẫn làm Hiên run rẩy. Những tiếc nuối vu vơ như cơn gió lạnh dội về. Cô không giấu được mình Duy từng khiến trái tim cô lỗi nhịp. Nhưng Hiên sợ cuồng nhiệt nhưng cũng chông chênh ấy, sợ tất cả chỉ là ảo giác mong manh sương khói, cuối cùng cô chọn cho mình một bến đỗ bình yên hơn. Duy là con sóng biển chẳng bao giờ biết được nông sâu, còn Minh là thảm cỏ xanh bình an phẳng lặng. Thảm cỏ xanh dịu dàng luôn lặng lẽ chờ đợi từng bước chân cô. Hiên đã từng bằng lòng với điều đó. Nhưng qua đi rồi những say mê thuở ban đầu, cô hoang mang nhận ra trái tim mình chẳng hề rung lên mỗi khi ở bên Minh. Sự yên ổn dường như chẳng thể đồng nghĩa với tình yêu.


Cứ ngỡ lòng đã quên, nhưng chỉ tối qua thôi, khi Duy đột ngột xuất hiện trước mặt cô như một vì sao lạc, Hiên bàng hoàng nhận ra trái tim mình vẫn không thôi buốt nhói.


Trời sang chiều. Minh đến cùng một bó violet tím sẫm còn đọng những giọt nước li ti. Hiên cắm bó hoa vào chiếc bình thuỷ tinh trong suốt. Một ngày chủ nhật lại sắp qua. Không biết tự bao giờ, cô đón Minh không còn bởi sự ngóng trông, khao khát, như một thói quen sẵn có. Tình yêu như một tách cà phê đã nguội. Minh không có lỗi. Anh bao dung, ấm áp, và chân thành đến thế…


Minh dặt tờ báo xuống bàn, lặng lẽ ngắm Hiên đang chăm chú cắt tỉa mấy nhánh hoa, câu nói ngập ngừng, khó nhọc trượt qua môi:


- Hôm qua anh gặp Duy!


“ Duy”. Tim Hiên khẽ nhói lên một cái, bàn tay cầm kéo ngừng lại. Cô ngước mắt lên nhìn Minh, nói máy móc, nghe như không phải giọng nói của mình:


- Em hơi bất ngờ, lâu lắm rồi hai người không gặp nhau?


- Ừ! Anh biết. Hôm qua gặp nhau cũng chỉ nói được vài câu. Cậu ấy dạo này bận quá.


Minh

Hiên im lặng, tôi giấu ánh mắt mình vào trang báo trước mặt. Những dòng chữ rối loạn trước mắt tôi. Hiên không biết tôi vừa nói dối. Không, tôi và Duy chưa hề gặp nhau. Tôi chỉ vô tình trông thấy Duy tối qua, đứng trước cửa nhà Hiên trong đêm lạnh. Tôi vội vã quay lưng đi. Để giờ đây tôi thấy mình như một kẻ tồi tệ, khi giả bộ vô tình nói ra điều đó để thử lòng Hiên. Tận trong sâu thẳm tôi biết Duy còn yêu Hiên tha thiết. Hiên đang ở bên tôi, nhưng sự hiện hữu của cô mong manh như giọt sương sẵn sàng tan biến khi mặt trời lên. Hiên đến bên tôi liệu có phải là vì tình yêu, hay là vì tôi đã cho cô một bến đỗ khi cô đang cần một bờ vai để dựa?






Hiên

Ngày đã tàn. Hiên ngồi lặng bên cửa sổ, chiếc áo khoác hờ hững tụt xuống quá nửa bờ vai. Ngoài trời, mưa rơi khe khẽ và rả rích mãi không thôi. Đất trời hùa vào với nhau chơi một bản đàn cũ kĩ và buồn thảm. Hiên nhìn đăm đăm vào khoảng trống tối đen trước mặt, như chờ đợi một cánh cửa thần kì mở ra. Cô không ngốc, để không nhận ra sự dò hỏi trong ánh mắt Minh nhìn cô. Nhưng chính cái nhìn đó khiến Hiên nhận ra rằng, bấy lâu nay cô để mình bị ràng buộc bởi hai sợi dây vô hình nhưng dai dẳng. Với Minh, là trách nhiệm, với Duy, là cảm giác tiếc nuối thứ mà mình không có được, cô loay hoay giữa những thứ đó, bắt trái tim mình thoả hiệp để rồi càng lúc càng không hiểu nổi mình. Thoát ra đi thôi, cả ba mệt mỏi quá rồi. Cầm chiếc di động trên tay, Hiên lưõng lự vài giây rồi quả quyết bấm số - giám đốc công ty - người từng đề nghị cô nhận công tác tại một văn phòng đại diện phía nam.



Máy bay cất cánh. Nhìn qua ô cửa kính dày, Hà Nội của tôi nhỏ xíu và mờ ảo như một cái chấm. Minh và Duy đang ở đâu giữa lòng chấm này, không biết tôi đang lặng lẽ nhìn họ, từ trên những đám mây bồng bềnh trắng xốp và những cơn gió lạnh. Nước mắt rơi xuống trên tay lúc nào không biết, tôi để lại nơi đây một nửa những ước mơ lãng du và ngốc nghếch của mình.


Mùa hoa sữa sắp tàn, những sợi hương mỏng manh còn sót lại thả mình theo gió như đi tìm một chốn dừng chân.


Tôi thì thầm: Chờ nhé, một ngày hoa sữa lại thơm hương…

Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết